Tôn Quyền

 Tôn Quyền – Người giữ vững Giang Đông

Tôn Quyền (182 – 252), tự Trọng Mưu, là một trong những nhân vật kiệt xuất thời Tam Quốc, người sáng lập và trị vì lâu dài nhất của nước Đông Ngô. Trong khi Tào Tháo và Lưu Bị nổi tiếng bởi những cuộc chinh phạt quy mô lớn, Tôn Quyền được lịch sử ghi nhận là người biết giữ đất, trọng hiền tài và xây dựng thế lực bền vững nơi Giang Đông.


1. Xuất thân và kế thừa cơ nghiệp

Tôn Quyền là con trai của Tôn Kiên – một võ tướng có tiếng, và là em trai của Tôn Sách – người đặt nền móng thống nhất vùng Giang Đông. Sau khi Tôn Sách bị ám sát (năm 200), Tôn Quyền mới 18 tuổi đã tiếp quản quyền lãnh đạo. Dù còn trẻ, ông nhanh chóng khẳng định năng lực bằng việc giữ vững lãnh thổ và chiêu mộ hiền tài như Chu Du, Lỗ Túc, Trương Chiêu, Lục Tốn…


2. Vai trò chiến lược trong trận Xích Bích

Dấu mốc lớn nhất trong sự nghiệp của Tôn Quyền là liên minh với Lưu Bị để kháng Tào Tháo trong trận Xích Bích (năm 208). Đây là trận chiến quyết định ngăn Tào Tháo thôn tính toàn cõi Trung Quốc, và cũng là bước khởi đầu của thế chân vạc Tam Quốc.

Dù ban đầu do dự trước thế lực hùng mạnh của Tào Tháo, nhưng nhờ Chu Du thuyết phục và Lỗ Túc tính toán, Tôn Quyền đã lựa chọn đúng đắn. Kết quả: liên quân Ngô – Thục đại thắng, củng cố vị thế Giang Đông.


3. Thành lập và củng cố nước Đông Ngô

Năm 229, Tôn Quyền chính thức xưng đế, lập nên nước Đông Ngô. Dưới thời ông, Đông Ngô có bước phát triển ổn định cả về quân sự lẫn kinh tế. Ông chú trọng việc giáo dục, khuyến nông, quản lý đất đai, đồng thời phát triển giao thương với phương Nam.

Một điểm đặc biệt là Tôn Quyền trị vì Đông Ngô suốt hơn 50 năm – lâu nhất trong số ba nước. Đây là bằng chứng rõ rệt cho tài năng giữ vững thế lực, tránh mạo hiểm nhưng bền vững.


4. Tính cách và di sản

Tôn Quyền là người linh hoạt, biết nhìn xa trông rộng, có thể “thấp mình” khi cần, nhưng cũng kiên quyết khi thời điểm đến. Tuy không quá nổi bật về mưu lược như Tào Tháo hay nhân nghĩa như Lưu Bị, nhưng ông lại là người biết dùng người, biết dừng đúng lúc.

Tuy nhiên, cuối đời ông mắc sai lầm trong việc chọn người kế vị, dẫn đến nội bộ Đông Ngô hỗn loạn sau khi ông mất.


Kết luận

Tôn Quyền là hình mẫu "người trị thế" điển hình, không quá hào nhoáng, nhưng vững vàng và khéo léo. Dù không thống nhất Trung Hoa, ông đã góp phần hình thành và giữ vững thế chân vạc Tam Quốc suốt nhiều thập kỷ – một thành tựu không thể xem thường trong lịch sử Trung Hoa.

Nhận xét

Đăng nhận xét